Ta không được ngã về một phía, vì ta sợ phải lựa chọn.
Tựa không, thời gian, ta khác nhau về mọi mặt mà lại chung một ranh giới, tựa bình minh hay tà dương. Ta là kẻ cầm đèn đi trước gió, là những đứa trẻ của mặt trời, là những người con của mặt trăng, thứ ngăn cách cũng như giữ chân ta lại là thứ nằm giữa mong manh đó, trên bờ vực của biên giới mong manh kia ta trôi rồi nổi ta mơ rồi chìm vào thực tại rồi vướng bận nhau trên vạch ngăn cách, một đường dài rồi trải đến vô tận, ta không được ngã về một phía, vì ta sợ phải lựa chọn, ta ngỡ mình mang một đôi cánh, ta ngỡ như ngã về một phía thì không thể nào mà bay được, đúng vậy, ta sợ những thứ mà ta không biết, ta sợ phải đối mặt với hối hận, thời gian, tuổi trẻ, hoài bão, và những thứ tất yếu khác, ta cứ cố ý vô tình mà tạo ra vòng tròn lẩn quẩn.
Là vòng tuần hoàn hay đơn thuần chỉ là một cá thể ?
Thế giới này tròn mà không phẳng, địa cầu cứ xoay, chân trời lại khuất sau tầm mắt, ta tiếc nuối những điều mà ta không hay có lẽ chưa làm được, mỗi ngày, điều là một ngày khác, cảm xúc của ta cũng vậy, không thể nào giữ mãi một, ta nhận ra nếu chỉ có một, chẳng qua thế giới này cũng khác gì vô cảm, ngõ kia tuy hẹp nhưng rồi người cũng đi mất, đường kia dẫu rộng, nhưng rồi người cũng lặng lẽ, như một cơn mưa mùa hạ ghé qua, với ta thứ khiến mình thay đổi lại là mình, vạn vật với ta như ngày hôm qua, nhưng ta lại đánh đổi mình với quá khứ, thu đến rồi đi đông lại tới, xuân về hạ lạ ta rồi cũng chóng quen, là người chạy ngược ta không thể nào đổ lỗi cho số phận, dòng đời không phải vòng tròn mà ta là một vòng xoáy, đến cuối, mục đích của ta không đơn thuần chỉ tồn tại, ta là ai, là thời gian, là vòng tuần hoàn hay đơn thuần chỉ là một cá thể ?